“KHÔNG PHẢI AI LANG THANG CŨNG ĐỀU LẠC ĐƯỜNG”


“KHÔNG PHẢI AI LANG THANG CŨNG ĐỀU LẠC ĐƯỜNG” - J.R.R. Tolkien
📚 Đối với ai đã xem qua hay là “fan” của bộ “Chúa tể của những chiếc nhẫn” thì có lẽ câu nói nổi tiếng này đã không còn quá xa lạ.
📚 Với những ai thích ra ngoài, thích được đi nhiều nơi trên thế giới thì câu nói này đích thực là một nguồn cảm hứng. Khi đi nhiều, ta không chỉ biết được vẻ đẹp của những khung cảnh mới mẻ mà còn nhận lại các bài học đầy giá trị, không chỉ tại đích đến mà còn trên suốt quãng đường đi. Giống như những cuộc phiêu lưu đầy thú vị của các nhân vật, khi “lang thang”, ta bộc lộ hết được toàn bộ bản thân mình, mới biết được những điều tuyệt vời ngoài kia để ta càng muốn được sống chậm đi. Ta được kết thân, gặp gỡ thêm nhiều người bạn từ nhiều nơi khác nhau và chúng để lại cho ta nhiều kỉ niệm sâu sắc.
📚 Là câu nói gần gũi với những người trẻ tuổi. Khi bắt đầu tự lập và bước vào xã hội, phải tiếp xúc với môi trường mới và có những trách nhiệm mới, không phải lúc nào mọi thứ cũng xảy ra theo mong muốn của ta mà cứ vụt ra ngoài tầm với. Đôi lúc ta cảm thấy bỡ ngỡ chả biết nên đi về đâu, và rồi ta bắt đầu lang thang một cách vô định. Nhưng nếu ta không bỏ cuộc, thì sớm hay muộn, ta sẽ tìm ra cách để bước đi trên con đường đưa ta tới thành công. Đừng khiến mình thành kẻ lạc đường trong cuộc đời này vì chỉ khi ta lang thang, ta mới biết được vạch đích của bản thân.
“All that is gold does not glitter
Not all those who wander are lost.”
📚 Là 2 câu đầu trong bài thơ về Aragorn, một nhân vật vô cùng được yêu thích trong tác phẩm lừng danh “Chúa tể của những chiếc nhẫn”. Chàng xuất hiện với vẻ ngoài dãi dầu gió sương, cực kì đáng nghi trong mắt bốn người Hobbit nhỏ bé. Người ta gọi chàng, cùng dòng tộc chàng, là những người Tuần Du – những kẻ rong ruổi khắp mọi miền, từ các sảnh rộng của Người Lùn dưới gầm núi tới các bến cảng sóng tung trắng xóa. Nhưng họ không phải là những kẻ lang thang bình thường. Họ là những người Dúnedain, con cháu của chủng người cao quý đến từ Tây Châu mà dòng giống đã suy tàn qua nhiều thế hệ. Và chàng, Aragorn con trai của Arathorn, là hậu duệ trực tiếp của vị vua lập quốc thuở xa xưa. Nhưng chàng có lang thang mãi trong vô định, để giống nòi chàng dần đến hồi kết, và ngai vàng của cha ông, chàng mãi bỏ trống? Không hề. Chàng miệt mài cất bước viễn du, nhưng là để tôi luyện bản thân cho xứng đáng với định mệnh dành cho mình, để bảo vệ những kẻ yếu thế trước bóng tối đang ngày một mở rộng tầm tay, và chờ thời cơ để tiêu diệt cái ác còn sót lại, một lần và mãi mãi. Trên người chàng khoác áo choàng bạc màu vì sương gió, chân chàng mang đôi ủng đầy bùn đất từ những dặm đường xa, nơi ăn chốn ở của chàng nhiều năm tháng có trần lợp là bầu trời và gạch lát là đất đá. Nhưng chàng không bao giờ quên trong người chàng dòng máu của những vị vua chảy xuôi, và chàng phải trở nên xứng đáng với dòng máu đó. Có người xa lánh chàng vì vẻ ngoài, có kẻ hoài nghi phẩm chất và thân phận chàng. Nhưng có hề gì, khi chàng vẫn tin tưởng vào bản thân, và không hề lạc lối, như người ta vẫn nghĩ. Cuối cùng, Aragorn, Thủ Lĩnh của người Dúnedain, đã nhận lại vương miện của các Vua, bắt đầu Kỉ Nguyên của Loài Người. Và sai trái làm sao khi cho rằng những năm tháng lang thang của chàng là phí hoài đối với một vị vua vĩ đại, bởi chính điều đó đã làm nên những đức tính sáng ngời mà trong những dòng máu cao quý nhất cũng không thể tự dưng xuất hiện.
📚 Liệu rằng đích đến ấy có thực sự khiến ta cảm thấy thỏa mãn không? Nếu không thì liệu khoảng thời gian ta bỏ ra để “lang thang” ngoài kia có trở nên vô ích không?
“Lang thang” không phải vì ta lạc lối, mà có lẽ vì ta vẫn chưa thấy được đích đến và con đường tới đó. Dù rằng khi ta đạt được mục đích, nếu nó khiến ta thỏa mãn thì sẽ chả có gì đáng để nói. Nhưng nếu nó chưa đủ hay đã không còn khiến ta cảm thấy thỏa mãn khi đã chạm tới mục tiêu như ta vẫn nghĩ thì sao? Đôi khi ta sẽ có cảm giác hối tiếc vì khoảng thời gian chúng ta bỏ ra đã đổ sông đổ bể nhưng đâu đó trong mỗi chúng ta vẫn sẽ cảm thấy tự hào vì con đường mà mình đã trải qua, con đường đầy khó khăn mà mình đã từng “lang thang tìm kiếm” và có thể con đường đó chính là một bước đệm để đưa ta tới những vạch đích khác xa hơn và cao hơn nữa. Thời gian sẽ không bao giờ là vô nghĩa nếu ta thực sự biết tận dụng thời gian cho những việc xứng đáng. Và, nếu bạn thấy phung phí làm sao thời gian đã mất khi lang thang, thì đừng tiếc nuối quá nhiều nhé! Đôi khi những khoảng trống "vô dụng" ấy là những nhịp nghỉ cần thiết cho bản thân, và không cần tìm kiếm ý nghĩa cho thời gian của bạn mọi lúc đâu. Vì rằng mỗi giây mỗi phút bạn đang sống tự nó đã có ý nghĩa rồi. Miễn sao sau các nhịp nghỉ ấy, khúc ca của bạn sẽ lại ngân vang, đầy vui tươi và tràn trề sức sống.
📚Cuộc sống đầy ắp những điều bất ngờ, thế nên hãy cứ “thang thang”, biết đâu được ta có thể làm nên nhiều thứ còn hơn thế nữa!!! _____________________
Nội dung: Thanh Huy
Hình ảnh: Kim Ngọc
______________________

Liên quan

Nhận xét