LỖI ERROR 404 - PLAAASTIC



Chắc chắn đã có ít nhất một khoảnh khắc nào đó trong đời bạn mơ mình được sinh ra trong một gia đình khá giả hơn hiện tại (nếu bạn đang lớn lên trong một gia đình lao động bình thường) để không phải lăn tăn trước một cuốn sách với giá tiền khá cao, hay không bao giờ cho phép cho hai chữ "giá như..." ung dung xiết chặt lấy trái tim bạn trước   những quyết định lớn lao của cuộc đời. Chúng ta bình thường hóa chuyện ba ngày nào cũng dặn đi qua ngã ba, ngã tư thì nhớ nhìn trước nhìn sau, chuyện má rầy ăn cơm chẳng có giờ giấc hay ngủ chẳng để mùng. Nhưng bạn có biết, ít nhất bạn đã mang lấy trong mình một ước mơ - một động lực mạnh mẽ để không ngừng vươn lên thoát khỏi cảnh túng thiếu. Bạn có biết mình đang sống trong sự yêu thương, bảo bọc của mẹ cha? Có những người được coi là "có tất cả" nhưng họ thiết tha lắm một ước mơ cho riêng mình, đặc biệt là những tình cảm vô giá của gia đình. Đó cũng là trường hợp của Plaaastic (tên thật là Lê Trần Mai Nhi) - tác giả của cuốn sách “Lỗi error 404” - người gần như có tất cả mọi thứ, ngoại trừ một điều và mãi mãi không bao giờ có thể chạm tay tới, đó là sự kết nối với bố mẹ mình, và với cả chính bản thân cô.




“Có tất cả, nhưng mãi mãi cảm thấy không là gì cả, mãi mãi là như thế”


Plaaastic (hay GG) từng là một hiện tượng mạng xã hội, một fashion blogger và là một trong những fashionista Việt có sức ảnh hưởng ở toàn châu Á và thế giới với phong cách thời trang rất riêng, rất lạ lùng. Cô sinh ra trong một gia đình giàu có ở Hà thành, sang Singapore du học từ năm 15 tuổi và là nạn nhân đáng thương của vô vàn các chứng bệnh từ trầm cảm, bulimia (rối loạn ăn uống) cho đến tâm thần phân liệt, từng là một con nghiện (theo nghĩa đen) và có một tuổi thơ ám ảnh với quá khứ bị lạm dụng và bạo lực tinh thần. Vì vậy, “Lỗi” chắc chắn sẽ làm chúng ta thất vọng nếu bạn đang trông chờ vào một cuốn tự truyện về quá khứ hào quang, con đường vượt qua những chông gai đi đến thành công rực rỡ trong sự nghiệp của một người nổi tiếng. Vì đúng như tên gọi của nó, “Lỗi” là tiếng thét của một cô gái trẻ, rằng tất cả lỗi ấy thuộc về cô, cô đã cố hết sức rồi, hãy để cô yên. Thứ "lỗi" ấy là nguồn cơn của căn bệnh trầm cảm đáng sợ trên, cứ âm ỉ mãi, chẳng đặng dừng, chẳng buông tha hay nói một cách đau lòng hơn, nó chẳng khác gì “Lỗi Error 404 - Not Found”!


Trăn trở về những trang viết trong "Lỗi", đó có lẽ là những ký ức chợt lóe lên, được chắp bút vội vàng, không đầu không đuôi của một cô gái trẻ  “đã chọn cách kết thúc cuộc đời của mình ở tuổi 22”. Nhưng bằng một phép màu kì diệu nào đó, cuốn sách vẫn thực sự lôi cuốn bạn đọc bởi một sợi dây xúc cảm vô hình. Có chăng với tâm hồn nổi loạn mà cũng đầy sâu sắc ở Plaaastic, tất cả đã tạo nên một lối hành văn độc nhất vô nhị - u ám nhưng không tối tăm, hỗn loạn nhưng không rời rạc trong "Lỗi”, khiến bạn đọc không thể quên được?


  1. Thật, thật và thật

Trả lời phỏng vấn, Plaaastic nhận xét cuốn sách của cô với chỉ ba từ đơn: “Thật, thật và thật.”. Trong dáng hình của những trang nhật kí, “Lỗi - Error 404” lột tả một cách trần trụi nhất thế giới hỗn loạn, đầy ám ảnh và dằn vặt của một con người đắm chìm trong sự cô đơn tột cùng.

  1. Trầm cảm

Sẽ là một thiếu sót vô cùng lớn khi bỏ qua hai chữ “trầm cảm” - một phần rất quan trọng của “Lỗi - Error 404”. Nó gần như là khởi nguồn của mọi vấn đề, là nguyên nhân chính khiến GG luôn cảm thấy mình bị "lỗi". “Xin lỗi” luôn luôn là câu cửa miệng của cô, vì cô cảm thấy tất cả mọi thứ mình phải chịu đựng đều là lỗi của mình, và những điều ấy còn gây ra phiền phức cho những người xung quanh. Ấy là nỗi mặc cảm, là ám ảnh mà cô chưa bao giờ thoát ra được. Thậm chí cả khi bị xâm hại, cô cũng cho rằng: “Đây là lỗi của tôi, 100%. Nó xảy ra là vì những gì tôi nói, vì những gì tôi làm, vì tôi là tôi." Nhưng không, lỗi đâu chỉ có GG, ấy còn là cái "lỗi" của cả thế giới, lỗi ở chỗ họ đã "không làm gì cả", hay nói đúng hơn là "thờ ơ", là "vô cảm", là lạnh mặt bước đi mặc cho cô quằn quại trong cơn đau vật vã, là cú gọi vô tình cho cảnh sát báo có người đang gây mất trật tự, bởi “những tiếng thét đầy đau đớn làm phiền đến những người xung quanh”. Cứ thế, cả thế giới như đều quay lưng với Plaaastic, từ chối nghe thấy tiếng kêu cứu tuyệt vọng của cô, và rồi cô cũng từ bỏ hy vọng được cứu rỗi, bởi câu trả lời duy nhất nhận được là: "Có đầy người ngoài kia khổ hơn mày nhiều. Đọc “Lỗi - Error 404”, với những người bình thường, đây thực sự là một gáo nước lạnh khiến cho con người ta thức tỉnh về một hiện thực quá ư cay đắng của căn bệnh trầm cảm, làm cho con người ta thức tỉnh, nhận ra rằng mình cần phải bước ra khỏi vòng an toàn để cảm thông với người khác. Còn với những người đang chống chọi với con quái thú mang tên trầm cảm, cuốn sách quả là một món quà đáng quý để tìm được chút hơi ấm hiếm hoi của sự đồng điệu tâm hồn, lắng nghe và sẻ chia. 

  1. 0 và 100

Plaaastic chỉ có 2 trạng thái - hoặc 0, hoặc 100. “Nó là một thứ cân bằng tuyệt đối với tôi, theo nguyên lý của chính tôi, nhưng nó cũng là lý do tôi có những người đi qua cuộc sống của tôi mà không nán lại lâu, vì thường thì ai cũng sống cũng ở khoảng 50.” Chính vì lẽ ấy, cuốn sách đưa người đọc đi từ hết thái cực này đến thái cực khác, trải nghiệm nhiều nấc thang cảm xúc rất khác nhau.

  1. Nổi tiếng? Giàu có?

“Tôi là người ít hợp làm người nổi tiếng nhất mà tôi biết”. Quả thật là như thế, bởi thường thì người nổi tiếng chả có mấy ai lại phô bày hết con người thật - thứ yếu mềm nhất của mình - ra với công chúng. Và cô cũng là một trong số những người hiếm hoi sống trong danh vọng chứ không chạy theo nó. Sinh ra ở tầng lớp thượng lưu, nhưng cũng từng trải nghiệm những công việc dưới đáy của xã hội, một Plaaastic như vậy mới có thể hiểu thấu những thứ danh vọng tiền tài, và có những chia sẻ rất thật về nó. Hơn cả những chia sẻ về công việc làm “người nổi tiếng”, cuốn sách còn cho độc giả một cái nhìn sâu hơn về những góc khuất trong ngành công nghiệp thời trang.

Tôi lúc nào cũng tuyên truyền sống đúng với bản thân, tẩy chay những chuẩn mực đẹp quá đáng, những sự giả tạo đang tẩy não cả một thế hệ, thế nhưng tôi chẳng bao giờ nói với ai rằng một phần lớn lý do tôi làm việc ấy là vì tôi sợ…”

  1.  "Hạnh phúc là một thứ bạn có thể không có nhưng bạn vẫn có thể cho đi”

Làm sao chúng ta có thể mang hạnh phúc đến cho người khác nếu hạnh phúc không tràn ngập trong trái tim ta? Vậy mà Plaaastic đã chứng minh được điều đó. Cô mất hy vọng vào cuộc sống của chính mình, nhưng lại tràn đầy hy vọng vào người khác. Cô tích cực trong những hoạt động xã hội, đi nhiều nơi, giúp đỡ nhiều mảnh đời bất hạnh. Cô loanh quanh vòng Thế giới, không ngừng trải nghiệm và nhiệt tình cống hiến nhưng Plaaastic mãi không thể cứu rỗi bản thân mình. Nhờ những lời tâm sự chân thành của cô, ta chợt nhận ra mình vẫn còn quá nhỏ bé so với thế giới rộng lớn, và càng có thêm động lực để đi nhiều hơn, cho đi nhiều hơn và cũng nhận lại nhiều hơn. 



  1. Cái chết

Đây cũng là một điều được nhắc đến xuyên suốt quyển sách, là một điều rất đáng buồn nhưng không đáng tiếc, bởi bất cứ ai theo dõi cũng biết, rồi Plaaastic cũng sẽ nói lời từ biệt cuộc đời thôi sau nhiều lần tự sát bất thành. Nhưng thay vì trách móc hay tỏ ra thương tiếc bởi những cống hiến nhiệt thành nay đã không còn nữa, xin hãy mừng cho chị! 

“Nghe này nhóc. Cuộc đời còn nhiều thứ lắm, và tao biết mày cảm thấy tất cả đều đen tối và đúng thế thật, thế giới có nhiều điều chán vô cùng tận nhưng nó cũng đẹp vô cùng tận luôn. Tin tao, tao đã thấy những điều đẹp đó rồi, mày chỉ cần phải kiên nhẫn thôi. Bây giờ điều mày cần là đi, đi ngay lập tức ra khỏi cái vòng tròn luẩn quẩn kia. Đừng tự thu mình vào trong cái hộp xong hỏi tại sao cuộc đời chỉ toàn màu đen, đi tìm hạnh phúc đi. Làm từ thiện. Bán hết tất cả những gì mày không nhét vừa vào túi quần đi. Học và đăng ký tất cả những lớp có thể. Đi đến sa mạc để tè một bãi. Yêu vô tội vạ đi có mất đồng nào đâu, mà nếu đã bán hết đồ đi rồi thì cũng chả còn gì để mất. Nói chung, sống đi đã rồi hẵng nghĩ tới chuyện chết.”

  1. "Khi bạn chết đi cả thế giới bỗng yêu thương bạn” 

  Đó là cái cách mà cái xã hội vô cảm ngày nay đã và vẫn đang vận hành. Người ta vẫn hay đề tựa hay truyền miệng nhau những câu như "What a waste!" - "Tiếc quá…" vào những lễ tang. Dự tang lễ của cô bạn thân vừa tự sát thành công, chao ôi Plaaastic mới khinh khỉnh làm sao với những câu nói rỗng tuếch như vậy. Cô nghĩ: Chẳng nhẽ một con người cứ phải mãi cống hiến thì mới có giá trị? Con người là một món đồ để rồi mất đi người ta thốt ra câu tiếc nuối như mất cái kẹo là xong? Con người có cảm xúc, cũng đòi hỏi được quan tâm, thông cảm và sẻ chia. Nếu đối với họ giờ đây sống là một cực hình, cái chết là một sự giải thoát, tại sao họ lại chối từ? Quyền được sống hay bị ép sống, được chết hay bị giết chết, đó vẫn luôn là một vấn đề gây tranh cãi giữa những người bình thường và những người muốn tự sát. "Không nằm trong chăn làm sao biết chăn không có rận", vốn dĩ ta không thể đặt điều với những gì mà ta không phải là người trong cuộc.

Để nói về "Lỗi error 404" thì chỉ có thể là một cuốn sách thực tế, thực đến khiến người ta có thể phải giật mình vì một xã hội vô cảm thì đáng sợ hơn bất cứ thứ gì, và vì tương lai mù mịt của những người mắc phải căn bệnh trầm cảm quái ác mãi chẳng thể tìm thấy lối ra.  Đúng vậy! Bạn sẽ chẳng thích cuốn sách này nếu bạn luôn muốn mọi câu chuyện đều phải có cái kết. Bạn cũng sẽ có thể liệt cuốn sách này vào những cuốn sách vô bổ nếu bạn muốn đi tìm giải pháp cho căn bệnh trầm cảm. Câu hỏi đặt ra là bạn mong muốn nhận được gì sau khi hoàn thành “Lỗi”? Và còn câu trả lời nào thích đáng hơn khi xét xem vị trí của bạn giữa dòng đời hiện hữu này?



Liên quan

Nhận xét