Bạn nghĩ thế nào nếu một tác giả trinh thám đi viết truyện nhẹ nhàng? Bạn nghi ngờ rằng những tình tiết mà mình đang đọc chỉ là sự “bình yên trước cơn bão” hay sự nhẹ nhàng êm ả này có chăng chỉ là một bức màn che mắt? Rằng sau khi bức màn ấy được vén lên, thứ chờ đợi bạn đằng sau những con chữ là những bí mật không tưởng, những cú plot twist gay cấn đến nghẹt thở? Liệu có thật sự là như vậy?
Nếu ai biết đến Higashino Keigo thì ắt hẳn cũng đã quá quen thuộc với biệt danh “bậc thầy viết truyện trinh thám” của ông. Tên tuổi của ông gắn liền với những tựa truyện trinh thám khá nổi như: “Bạch Dạ Hành”, “Phía sau nghi can X”... Ấy vậy mà nhà văn lại không giới hạn lại tài năng của mình trong khuôn khổ của thể loại trinh thám, ông chọn cách bức phá bản thân và thử sức với những thể loại khác. Thế là “Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya” mang một chút viễn tưởng đan xen kỳ bí được ra đời. Được biết đến là một trong những tác phẩm ăn khách nhất của Higashino Keigo, đã bán được hơn 1 triệu bản ở Nhật và hơn 1,6 triệu bản ở Trung Quốc. Ta tự hỏi điều gì đã làm cho cuốn sách hấp dẫn và thu hút đến vậy?
Ấn tượng đầu tiên đó chính là phần bìa sách màu xanh biển vô cùng đẹp và đầy ấn tượng gợi lên trí tò mò và sự hứng thú nơi người đọc. Với tựa đề “Điều kì diệu ở tiệm tạp hóa Namiya” vốn cứ tưởng rằng cuốn sách này sẽ mở ra một chốn thần tiên đầy huyền bí và kì ảo nhưng cuối cùng lại vẽ lên trước mắt ta những hình ảnh rất đỗi chân thật. Nếu như rừng Nauy hiện lên với những câu chữ ám ảnh về cái chết và nỗi cô đơn đến cùng cực của những người trẻ thì “Điều kì diệu ở tiệm tạp hóa Namiya” lại tái hiện những con người với những hoàn cảnh, tính cách và số phận khác nhau. Nhưng điểm chung của họ là đều đang đứng trước ngã rẽ của cuộc đời, cứ mãi loay hoay không biết nên lựa cho mình một hướng đi đúng. Nhưng trên đời này liệu thực sự có lựa chọn được gọi là hoàn toàn đúng? Hay có chăng thì đấy cũng chỉ là sự lựa chọn phù hợp nhất trong hoàn cảnh ấy mà thôi?
Câu chuyện kể về một đêm của ba tên trộm vặt - Atsuya, Kouhei, Shota sau khi vừa thực hiện xong phi vụ của mình, đã vô tình chọn một căn nhà hoang bên con dốc vắng người qua lại làm nơi “lánh nạn”. Cứ ngỡ rằng đó chỉ là một đêm lẩn trốn trong lo sợ ở một tiệm tạp hóa cũ kĩ tồi tàn, nhưng cả ba đều không ngờ rằng bắt đầu từ một phong thư bất ngờ được gửi đến mà bao điều kì bí dần được hé lộ. Cánh cổng thời gian được mở ra, những lá thư với những khúc mắc khác nhau được gửi đến. Ba tên trộm lại vô tình bị cuốn vào những câu chuyện ấy trở thành người hồi đáp những lá thư nhờ tư vấn đến từ quá khứ.
Xuyên suốt các hiện tượng kỳ lạ xảy ra là những câu chuyện đầy nhân văn thấm đẫm tình người. Như một “căn bệnh nghề nghiệp” của một cây bút trinh thám, tác giả đã lồng ghép các câu chuyện tưởng chừng không liên quan gì đến nhau thành một kết cấu chặt chẽ, đầy logic; khéo léo thay đổi các mốc thời gian, không gian. Dường như có một sợi dây vô hình nào đó gắn liền giữa quá khứ và hiện tại, kết nối những nhân vật trong chuyện lại với nhau. Chính điều này đã làm nên một câu chuyện giả tưởng mang đậm yếu tố thần bí nhưng cũng rất đời thường và chân thật, khiến người đọc không thể rời mắt khỏi những con chữ.
Chuyện ở trong chuyện?
Lấy bối cảnh ở Nhật Bản vào những thập niên chín mươi hay còn được gọi là thập niên mất mát, với những chuyển biến to lớn của nền kinh tế cùng với những mâu thuẫn của một xã hội đầu cơ và sự đổ vỡ của “nền kinh tế bong bóng”. Kéo theo đó là sự hoang mang của những người sống ở giai đoạn ấy, đã được cụ thể hóa qua năm bức thư nhờ tư vấn của năm nhân vật. Những trăn trở của họ được thể hiện qua những câu chuyện rất riêng. Từ những vấn đề mang tính chất đặc trưng của nước Nhật lúc bấy giờ: tiền bạc, công việc; cho đến những vấn đề rất đỗi quen thuộc mà bất cứ ở đâu, thời đại nào ta cũng bắt gặp: đam mê, tình yêu, gia đình, ranh giới giữa đúng và sai… Ngay cả ba kẻ trộm vô tình bị kéo vào việc tư vấn cho người khác cũng chính là những kẻ xấu bất đắc dĩ, là con người đang cảm thấy mờ mịt về bản thân, mất phương hướng về tương lai phía trước của chính mình.
Đến với “Điều kì diệu của tiệm tạp hóa Namiya” ta nhận ra rằng không có bất cứ điều gì là tuyệt đối. Không có đúng sai, phải trái nào là rõ ràng mà chỉ có một ranh giới mỏng manh đến bất ngờ. Đó là khi những điều ta cảm nhận được qua việc tận mắt chứng kiến, chính tai nghe thấy chưa chắc đã là sự thật. Ta cứ mặc định rằng mình đã hiểu hết về những người xung quanh ta, nhưng phải chăng họ có thật sự giống như ta nghĩ? Bằng việc thuật lại diễn biến, kết quả qua cách nhìn nhận của người trong cuộc sau đó mới hé mở những góc khuất, những khía cạnh không ngờ đến của câu chuyện qua một góc nhìn khác. Tác giả đã thành công trong việc đưa người đọc đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Để rồi mỗi lần kết thúc một chương là một lần người đọc phải vỡ òa bởi sự tinh tế, sâu sắc khi những chi tiết cuối cùng được hé lộ.
Sự thấu hiểu và tử tế:
Ông Yuji - người chủ của một tiệm tạp hóa với cái tên Namiya mà sau khi nghe, bọn trẻ lại hay đọc chệch tên tiệm thành Nayami (nỗi phiền muộn). Chính từ điều này đã làm ông lóe lên ý tưởng sẽ trả lời những câu hỏi được gửi đến tiệm với mục đích “gỡ rối tơ lòng”. Bắt đầu từ những câu hỏi ngô nghê của những đứa trẻ cho đến khi nhận được những bức thư nhờ tư vấn nghiêm túc của những người trưởng thành.“ Cháu muốn 100 điểm bài kiểm tra mà không phải học hay làm trò gian lận như quay cóp. Cháu phải làm thế nào?”
“ Cháu hãy xin cô giáo cho làm bài kiểm tra về cháu. Bài kiểm tra về cháu nên lời giải của cháu sẽ đúng hết.”
Mãi miết theo gót ông Yuji trong cuộc hành trình chữa lành tâm hồn cho những người xung quanh, ta vô tình quên mất rằng chính ông cũng cần được chữa lành. Ông cũng đã có những trăn trở, băn khoăn về chuyện tình đầy ngang trái nhưng cũng day dứt khôn nguôi thời còn trai trẻ. Để rồi ở hiện tại, người đàn ông ấy đã đến gần với cái dốc của cuộc đời mình, mà lại sống vò võ, cô độc, vợ mất, con cái ra ở riêng. Không chấp nhận trước sự tịch mịch của tuổi già, ông đã chọn cho mình một công việc thật đặc biệt - việc “gỡ rối tơ lòng” - và dường như đó cũng chính là niềm vui duy nhất vực dậy tinh thần của ông trong những năm tháng ngắn ngủi còn lại của cuộc đời. Ông làm nó, bằng tất cả sự chân thành và nghiêm túc của mình. Bởi vậy ông Yuji không bao giờ “phớt lờ tiếng lòng của người khác” mà luôn kiên nhẫn hồi đáp những bức thư mà mình nhận được một cách nghiêm túc, tôn trọng người gửi thư. Dù cho đó có là mấy đứa nhóc tiểu học hay một người cố tình chọc ghẹo đã gửi tận 30 bức thư với nội dung vớ vẩn. Bởi chính ông quan niệm rằng: “… Dù chỉ là những câu hỏi vớ vẩn nhưng nghĩ ra được đến ba mươi câu cũng là cả vấn đề đấy. Nhọc công làm vậy thì không có chuyện không muốn nhận hồi âm đâu…”
Lòng trắc ẩn và sự thấu hiểu của ông vẫn được thể hiện rõ nét qua những dòng thư tay, những quan niệm về cuộc sống và tình người. Đặc biệt là những lúc nhận được một câu hỏi khó, ông luôn suy nghĩ, trăn trở mãi về vấn đề ấy, thật thận trọng, cân nhắc, suy xét đến mọi tình huống khi viết lời hồi đáp. Mà lòng tốt, thì trước nay vẫn luôn được đáp trả, thế nên chẳng lạ gì khi có rất nhiều những “bức thư hồi âm từ tương lai” của những người đã từng được ông tư vấn gửi đến để cảm ơn ông.
Thật lạ lùng làm sao, tựa như một con người ôm trong mình những nỗi sầu lại trở thành người chuyên đi gỡ rối cho những câu chuyện của người khác...
Liệu có phải hay không chúng ta đang cần một câu trả lời?
Năm câu chuyện, năm số phận, mỗi người đều mang một nỗi niềm riêng. Họ đều phải đối mặt với những lựa chọn khó khăn giữa sự nghiệp và tình yêu, giữa đam mê và cơm áo gạo tiền hay đơn giản chính là những băn khoăn về sự tồn tại của bản thân. Thế nên, họ tìm đến tiệm tạp hóa. Nhưng liệu có phải họ đang cần một câu trả lời?Ông Namiya có lần nói rằng: “Đa phần người hỏi vốn đã có câu trả lời, chỉ là họ muốn người tư vấn xác nhận lại một lần nữa và có động lực hơn để thực hiện mà thôi. Câu trả lời có tác dụng hay không là do ý chí của bản thân người đó.”
Thật sự những lời khuyên của một ông già không thể làm cho người được tư vấn thay đổi quyết định về cuộc đời họ. Bởi lẽ, đó là cuộc đời họ, không ai có thể quyết định được. “Nếu bản thân họ không muốn sống tốt thì dù có nhận được câu trả lời nào cũng thế thôi”. Nhưng nếu tinh ý hơn một chút, ta sẽ nhận ra rằng những điều mà ông Namiya nói vốn dĩ là một sự thật mà một vài người chúng ta vẫn luôn cố tình phủ nhận. Chúng ta thường có xu hướng chia sẻ, tìm đến lời khuyên của một ai đó trước khi đưa ra một quyết định, mang tiếng là tham khảo nhưng thực chất trong lòng của mỗi người đã có sẵn đáp án cho riêng mình. Ta đợi một câu trả lời, cốt yếu chỉ là để củng cố chút niềm tin nhỏ bé bên trong ta. Thực chất cái mà người hỏi luôn mong chờ là một câu trả lời khớp với đáp án của họ.
Nhưng dẫu thế thì sao? Chúng ta vẫn rất cần một ai đó có đủ kiên nhẫn để thấu hiểu và lắng nghe, phải, chỉ cần lắng nghe và thấu hiểu thôi. Thật may mắn rằng ông chủ của tiệm tạp hóa đã hiểu và làm được điều ấy.
Đọc cuốn sách, ta như được rót vào lòng một dòng chảy ấm áp của tình người, của sự sẻ chia, cảm thông và thấu hiểu. Để rồi bất chợt nhận ra rằng bấy lâu nay mình đã quá bận rộn mà vô tình quên mất việc phải quan tâm và trao đi yêu thương đến những người xung quanh. Ta thường hay vì những vấn đề của bản thân mà trở nên cáu gắt với mọi người xung quanh, lại chẳng hay, ai cũng có những vấn đề của riêng mình. Người hôm nay kiên nhẫn chịu đựng, an ủi bạn biết đâu được ngày mai kia chính người đó sẽ là người cần bạn lắng nghe nhất? Dẫu cho trong cuộc sống của chúng ta chẳng có được một nơi như tiệm tạp hóa Namiya để làm cầu nối, nhưng thực chất thì ta cũng chẳng cần đến nó. Chỉ cần ta đối xử với nhau bằng những chân thành, sự tử tế sẽ là cầu nối gắn kết các mối quan hệ giữa ta và mọi người xung quanh.
Trang sách được mở ra bằng câu chuyện của ba kẻ trộm, và kép lại trong sự thay đổi về nhận thức và suy nghĩ của họ. Từng rắc rối, hoàn cảnh oái oăm được hóa giải một cách nhẹ nhàng qua những bức thư tay, những con chữ, qua khe nhận thư ở của cuốn hay hộp nhận sữa phía sau nhà. Tất cả hòa quyện vào nhau tạo nên một câu chuyện thật đẹp. Bằng cách thức vô cùng nhẹ nhàng nhưng đầy thấm thía khi kết chuyện với một bức thư hồi âm của quá khứ gửi đến tương lai - lời hồi âm của một bức thư vô nghĩa mà ta cứ ngỡ người nhận được thư đã lãng quên nó từ lâu. Higashino Keigo muốn biến sự chân thành trong lời hồi đáp ấy thành một chiếc kim chỉ nam vô cùng quý báu dành cho Atsuya, Kouhei, Shota và cho cả những ai đã, đang hoặc sắp phải đối mặt với những ngã rẽ của cuộc đời.
Sao không thử đọc cuốn sách này và tự tìm câu trả lời cho những vấn đề của chính bản thân bạn? __________
Nội dung: Xuân Uyên + Bảo Trâm
Hình ảnh: Thanh Huy
__________
Còn ngần ngại gì mà không cùng nhau trải lòng qua đường link:
Mọi thông tin chi tiết xin liên hệ:
Contact: 0903518979
Email: lqdbookaholics@gmail.com
Facebook: LQĐ’s Bookaholics Club
Nhận xét